Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Tiếng Rao

                                                          Tiếng Rao




                


TIẾNG RAO

… Bánh mì, bánh chưng, bánh giò đơ… đây một giọng rao khàn khàn nặng nề u ám cất lên, đánh thức tôi dạy vào mỗi buổi sáng sớm gần đây, như chiếc đồng hồ báo thức vậy. Trong lúc còn mơ màng, giọng rao ấy len vào đầu óc tôi như một cách rất lạ thường. Một giọng rao lạ lùng khiến người nghe cảm giác tê tê trong óc bạn vào mỗi buổi sáng  mai…
          Nhớ lại thời kì trước có cô gái trẻ trông  rất xinh đẹp, với giọng rao ngọt ngào, lảnh lót từ đầu đường đến cuối hẻm, ai cũng thấy vui tai như giọng chim họa mi hót vào mỗi sáng bình minh vừa thức dậy… Mì ngọt, mì lạt, bánh ú, bánh tét đây… đây. Và mọi người thi nhau ngoắc cô lại để mua bánh và được thấy cô cười. Một nụ cười tươi như hoa thơm trước vườn nhà bạn. Trong dòng chảy của cuộc sống hiện đại hóa này, có bao giờ bạn để ý và quan tâm đến giọng rao của những người dân lao động chưa nhỉ? Sinh ra và lớn trong đời mỗi con người từ khi còn bé tí mới lọt lòng mẹ cho đến lúc già, mỗi người chúng ta nghe không biết bao nhiêu lần tiếng rao của người bán hàng như những nốt thăng trầm của cuộc đời ban tặng, liệu bạn có nhớ hết chăng?
           

             
          Riêng tôi thì khác, tôi đã đi trong hành trình cuộc sống được 40 mươi năm qua và ngược xuôi theo dòng kỉ niệm, … trong quá khứ, trong hiện tại, trong tương lai và nghiền ngẫm về tất cả các tiếng rao…
          Lên ba tuổi tôi được ông họ, là ông đồ nho đến chơi nhà một thời gian. Chiều chiều ông hay đua tôi ra cổng và tôi nghe một giọng reo eo éo như đàn bà: Ai chè, bánh trôi, bánh chay khô…ng khô..ng. Đó là tiêng rao của một ông người Tàu, bận bộ đồ màu nhạt bạc thếch, chân đi đôi giày  ba ta bằng vải xanh dương cũ, đầu đội mâm chè bánh trôi, bánh chay, đựng trong những chén nhỏ, giấu trong một lớp bột sắn  trong suốt là những hạt vừng rắc lấm tấm bám trên trong rất ngon mắt và hấp dẫn lạ thường. Hai tay vung vẩy ông người tàu như người lên đồng đang múa mà không hề bị đổ. Tôi thích thú đến lạ thường và dõi theo đến khi ông đi khuất.
                  

          Tuổi thơ tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp và vui lắm. mỗi chiều hạ oi bức có chú hàng kem đi qua với chiếc xe đạp cà tàng, chú đeo trên hông xe là hai cái thùng kem xanh nhạt với tiếng rao mát lạnh. Ai kem đơ… dơ… kem một hào hai chiếc một chiếc năm xu..
          Rồi tới bà đồng nát vơi đôi quang gánh và cái cân đĩa cũ kỹ cùng quả cân bằng sắt nặng trịch như quả đấm với lọ keo mạch nha màu nâu trong suốt bà rao: Ai lông gà, lông vịt, mảnh chai, ni long bán khô….ng, ai lông gà loôg vịt, mảnh chai đổi kẹo mạch nha không? Thời ấy, người dân đâu có điều kiện ăn nhiều gà vịt như bây giờ, thời bao cấp chỉ khi nào giỗ tết, các gia đình mới có thể giết mổ gà vịt để trẻ con chúng tôi hưởng bộ lông bán được mấy xu hay đổi kẹo mà thôi.         


          Gia đình tôi là công chức, cha mẹ đều làm việc ở cơ quan, nào làm gì có đồ đồng nát thường xuyên, nhưng nghĩ đến cái vị ngọt thơm và dẻo quẹo của kẹo mạch nha quấn quanh chiếc que tre chẳng thèm vô trùng của bà đồng nát, khiến tôi thèm khát ứa nước miếng, sáng sớm mẹ không có ở nhà vì phải trực cơ quan tối qua chưa về, bên bể nước trước nhà chỉ có ba tôi đang đánh răng rửa mặt, tôi liền nảy ra một ý quậy, tay ngoắc bà đồng nát vào nhà, miệng cười hỏi lớn: Bà ơi nhà cháu không có gì bán, chỉ có lông chân của cha cháu bà có mua không? Bà ta cười méo miệng vội quay lui, lẩm bẩm rủa thầm, nếu không nể cha tôi chắc bà cho tôi ăn tát tai quá, còn cha tôi lừ mắt quát to cô con gái: Từ lần sau con như vậy bố sẽ đánh đòn thật đau nhớ chưa con? Rồi lớn lên tôi đi đây đi đó khắp nơi, nghe được biết bao tiếng rao đời thường mà tôi không nhớ hết để kể cho hết  được…Đủ loại, đủ kiểu…
         

          Cho đến một ngày kia, lần đầu tiên tôi bắt gặp một một lời rao lạ chưa từng có trên đời: Đến với em, anh không có gì, ngoài lời rao vặt đáng yêu, nếu em muốn thì anh sẽ thuộc về em vĩnh viễn:

Em hãy yêu anh đi, vì anh rất giàu
Ngoài tiền ra, thứ gì anh cũng có
Hồng của hoa và xanh của cỏ
Cả ngân hà có ở trong anh…
            

          Và tôi đã gật đầu chấp nhận cả ngân hà có ở trong anh? Tôi mơ anh sẽ tặng tôi rất nhiều hồng của hoa và xanh của cỏ, để rồi cuối cùng ngay cả hồng bằng giấy cũng không có. Tôi thất vọng, sinh ra cảnh giác với tất cả tiếng rao lòng tự hỏi: Không biết họ có gì bán thật không nhỉ? Đích thực đó không phải xuất phát từ người lao động lam lũ rồi …ôi, tiếng rao này ảo quá?
         

          Rồi đây là một bà xồn xồn cũ kỹ rao bánh mì, bánh chưng bằng giọng khàn khàn khô nóng như chiếc đồng hồ rỉ sét cũ kỹ để đánh thức tôi mỗi buổi sáng, vừa làm động tác thể dục tôi vừa nghĩ, liệu cuộc sống này có ai nhiều suy tư về tiếng rao không nhỉ? Cho dù cuộc sống hiện đại hóa thế nào đi nữa thì tiếng rao của người lao động, của nhịp sống hằng ngày cũng không thể mất đi được, rất ấn tượng rất sâu lắng, thấm đẫm mồ hôi và sức lực của cả con người…
          

          Còn tình yêu, rồi đây có nhiều kẻ rao vặt đáng yêu không nhỉ??? Giữa đời thực và ảo?

                                                                        Vũng Tàu 12.12.2005
                                                                                    HM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét