Chiều qua hết giờ làm việc mình qua Bưu Điện TP có chút việc, đang lúng túng vì ko sao lên được bậc để vô bên trong,thì...như ông trời thấu hiểu,ban ngay cho mình mẹ con cô bé tóc em đuôi gà tới giúp, sau khi đưa mắt nhìn quanh, thấy có 2 mẹ con cô bé học trò chừng lớp 6 lớp 7 gì đó, mình nhờ 2 mẹ con họ lên làm thủ tục giúp, cô bé và mẹ vui vẻ nhiệt tình giúp ngay, ngồi chờ ngoài cửa tới 20p , sau thấy mẹ con cô bé mới ra, trong tay là 2 tờ hóa đơn, cô bé phụng phịu nói, mẹ cháu...và bắt gặp cái nhìn của mẹ cô bé top lại ko nói hết câu, mẹ bé cười và kể cho mình nghe một câu chuyện cảm động: Chị ơi, em là công nhân viên thôi, nhưng em đọc trên báo có câu chuyện ngang trái quá & em tới đây là để gởi vài trăm ngàn giúp họ, mình hỏi trường hợp em giúp là người như thế
nào? Mẹ bé dừng lại kể cho mình nghe sơ sơ thì thấy nội dung câu chuyện y như chuyện dưới đây mình viết từ năm 2007, chỉ khác là đứa con bây giờ rất khổ...cần sự trợ giúp của xã hội dang rộng vòng tay để giúp những đứa con bất hạnh này.Trời đã tối từ lúc nào ko biết, tạm biệt em trên đường về mình cứ tự hỏi : Phải chăng những con người sống từ thế kỷ trước đến thế kỷ này vẫn còn có kẻ vô lương tâm đạo đức thế sao? Như vậy có xứng đáng để làm cha ko? Và suy nghĩ mãi về mẹ con cô bé học trò kia mà mình chưa kịp hỏi tên của họ !Qua câu chuyện của họ mình thấy nên post lại câu chuyện của mình viết từ năm 2007 để hy vọng cảnh báo cho những đứa con thơ ngây bất hạnh & cực lực lên án về hành vi mất đạo đức của những người cha như vầy...........dưới đây là câu chuyện mình viết gởi cho BBT Báo ANTG tháng 08-2007
LOẠN LUÂN! NỖI ĐAU LÒNG CỦA CON TRẺ!
Kính thưa : Ban biên tập Báo ANTG cuối tháng!Tôi là một độc giả quen thuộc và là người bạn đồng hành của báo ANTG từ nhiều năm qua, với ANTG cuối tháng và VNCA. Tôi chưa bỏ sót một số nào, đã coi, đã nghiền ngẫm rất kỹ về nhiều chuyện, nhưng tôi rất thích và hay quan tâm đến mục: Chuyện khó tin nhưng có thật. Mục đó hay viết về những mảnh đời bất hạnh và những câu chuyện éo le nhưng cũng có nhiều tấm lòng nhân ái, đầy tình người và đầy tính nhân văn. Tôi rất cảm phục và cũng muốn chia sẻ với những ai không gặp sự may mắn trong cuộc đời
Hôm nay thì tôi muốn viết về câu chuyện của tôi, một câu chuyện đau lòng mà tôi muốn vùi sâu chôn chặt trong lòng từ nhiều năm qua. Nhưng vì tôi nghĩ và lo lắng có thể còn nhiều người đã và đang phải chịu đựng giống tôi hồi đó, cho nên tôi mạnh dạn viết ra với ý định răn đời cho những bậc làm cha mẹ, cần phải suy nghĩ thấu đáo hơn về vấn đề chế ngự tình cảm và dục vọng thấp hèn.
…Tôi có một tuổi thơ thật đáng thương, năm vừa tròn 1 tuổi thì cha mẹ tôi bỏ nhau. Họ đưa nhau ra tòa với lý do không hợp nhau, vì mẹ tôi tính ích kỷ hay ghen tuông vô cớ mà cha tôi lại là một lái xe đường trường, suốt ngày rong ruổi tỉnh này sang tỉnh nọ hay về nhà muộn nên mẹ tôi ghen lắm. Trong đầu bà lúc nào cũng hình dung cha tôi đi với cô này khi đi với cô nọ, và mỗi lần về nhà gặp nhau là họ cãi vã rất nhiều. Thực ra thì không phải như vậy, cha tôi rất yêu mẹ tôi vì mẹ là mối tình đầu của cha nên không thể phản bội. Nhưng vì công việc nên cha đành nén chịu cho gia đình êm đẹp, nào ngờ càng ngày càng căng thẳng. Không chịu nổi, cha tôi đành ra tòa, mặc dù cha còn yêu mẹ vô cùng và thương tôi tuổi nhỏ quá. Nhưng mẹ tôi thật quá quắt, sau này lớn lên tôi càng hiểu thì càng thấy chán.
Sau khi ra tòa, lẽ ra con phải theo mẹ, mà mẹ nhẫn tâm đẩy tôi để cha tôi nuôi cùng với bà nội già bảy mươi tuổi mà cha vừa đón ở quê ra. Bà nội tôi đã trông nom tôi từ lúc một tuổi và làm tròn chức năng làm mẹ để nuôi tôi khôn lớn, bởi cha tôi luôn bận rộn công việc cứ đi biền biệt tối ngày.
Lên sáu tuổi tôi được cắp sách vào lớp 1, thì cũng là lúc cha tôi lấy vợ, dì của tôi là một phụ nữ nhan sắc bình thường, mặt rổ hoa. Nhưng dì lại có mái tóc dài óng mượt và dáng người thon thả, nói năng ngọt nhạt và có vẻ rất chiều chồng. Đối với tôi dì cũng có vẻ quý mến nhưng không chăm sóc kỹ, vẫn là bàn tay bà nội chăm tôi như khi chưa có dì …
Sau 1 năm dì tôi sinh em trai, rồi vài năm sau đó 3 đứa em trai và 1 em gái út ra đời. Cuộc sống kinh tế gia đình cũng dần khá lên và bà nội tôi lúc này cũng yếu dần vì tuổi cao …
Tôi mười bốn tuổi học xong cấp II, ở nhà trông các em hai năm. Mười sáu tuổi tôi xin đi làm công nhân ở một xí nghiệp may. Từ nhà tôi đến chỗ làm phải đi qua vài con phố, cha tôi mua cho tôi một chiếc xe đạp để đi làm ca kíp. Tuổi mới lớn tôi trông không đẹp nhưng dáng người thon thả và có đôi mắt sáng trên khuôn mặt buồn, nên cũng có một vài chàng trai để ý. Tôi thì mới bước vào đời còn ngây thơ, bỡ ngỡ lắm, tôi như con nai lạc giữa rừng hoang vì không có mẹ chỉ dẫn, và lần đầu tiên trong đời cũng biết rung nhẹ con tim với một anh chàng làm cùng đêm đêm đưa rước tôi đi làm ca đêm về tận cổng.
Được một vài tháng cha tôi bỗng phát hiện và ngăn cấm, không cho tôi quan hệ với anh ấy. Nhưng tình yêu tuổi trẻ làm sao ngăn nổi và chúng tôi vẫn lén gặp nhau, gặp để nhìn và trò chuyện chứ chưa một lần cầm tay nhau, bởi thời đó tôi còn nhỏ nên rất nhút nhát. Vô tình một lần hai đứa chở nhau đi làm về, ba tôi bỗng bắt gặp về cho tôi một trận đòn nhừ tử và cấm không bao giờ được quan hệ với chàng trai nào nữa. Tôi đau khổ và khóc suốt bao ngày mà không nguôi ngoai, may có mấy cô bạn thân từ thời để chỏm an ủi và động viên chia sẻ, các bạn rủ tôi đi học bổ túc cấp III, một tuần 3 buổi để lấy bằng trung học, có thể xin việc làm gì khác cho phù hợp với khả năng của mình và tôi đã đi học dần dà vui trở lại …
Sẽ không có gì xảy ra, nếu một lần kia tôi đang tắm vào buổi chiều tối, nhà tắm quây bằng ván và cót ép. Tự nhiên có cảm giác nhột sau gáy, quay lại thấy có một con mắt của ai đó đang dán vào lỗ hổng sau lưng tôi nhìn vào tôi, sợ quá tôi hét lên và con mắt kia biến mất, tim tôi đập loạn xạ. Tôi không dám kể với ai cả, chỉ im lặng cảnh giác những lần tắm sau, chuyện đó lâu lâu tái diễn một lần nhưng tôi vẫn không thể biết là ai.
Hồi nhỏ tới lớn tôi đều ngủ với bà nội, tôi và bà cùng bé út ngủ chung một giường. Có một đêm tôi đang say giấc nồng tự nhiên có bàn tay ai đó sờ soạng vào ngực, tôi giật mình tỉnh ngủ rồi bật dậy la lớn: “Ai đó??? Ai sờ vào con!”. Chợt giọng cha tôi cất lên ngay cạnh giường: “Ba! Ba đây mà con! Ba đang đi tìm cái gối mà!”. Ngỡ mình đang nằm mơ, tôi lại nằm xuống và trong lòng vẫn lo sợ thức tới gần sáng mới thiếp đi được một lúc.
Dạo này cha lạ lắm, cứ hay nhìn tôi đăm đắm bằng ánh mắt lạ và kiểm soát tôi rất kỹ trong mọi quan hệ bạn bè. Tự nhiên tôi sợ thế nào ấy.
Sang tuổi mười bảy, tôi có vẻ lớn phổng lên và theo như nhận xét của mọi người tôi giống mẹ tôi như đúc. Tôi không thấy tự hào và hạnh phúc về điều đó, bởi từ khi chia tay với ba, mẹ tôi không một lần trở lại thăm tôi, tôi không thấy quyến luyến tình mẹ con gì cả, mặc dù trong tôi luôn khao khát có mẹ ở bên hằng ngày hằng giờ. Nhìn các bạn có gia đình cha mẹ đầy đủ hạnh phúc, tôi khóc thầm và tủi phận …
Một đêm mùa đông giá lạnh mà tôi nhớ đến tận bây giờ. Tôi đi học buổi tối đầu tuần, vừa mở tập làm văn, tôi thấy một bức thư kẹp trong vở rơi ra bàn, vội vã mở ra đọc … Và trời ơi, các bạn có biết tôi có tâm trạng gì không? Đất dưới chân tôi như muốn sụp đổ, đêm đông mà mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt và lưng áo, tôi cầm thư chạy ra ngoài và nức nở mà các bạn ngồi bên không hề hay biết …
Bạn đọc có biết thư của ai gửi cho tôi không? Đó chính là nét chữ của cha tôi, ba không hề ký tên bên dưới và nội dung vẫn xưng hô ba con theo thứ bậc bình thường … Tôi xin sơ lược bức thư đó như sau:
Đêm mùa đông …
Con gái yêu của ba! Thành thật xin lỗi con vì tất cả hành động vô thức của ba đối với con vào thời gian từ hơn một năm nay, ba đã tự trách mình rất nhiều, nhưng rồi bản năng và lý trí sóng hàng nên ba lại mắc lỗi nhiều lần. Con có biết không? Ba rất yêu mẹ con, ngay từ buổi đầu gặp mặt cho đến tận bây giờ. Con càng lớn lên càng giống mẹ như đúc, ba đã thầm để ý yêu con từ khi con mới mười lăm. Đó là lần đầu tiên ba phát hiện con gái mình mang hình dáng của nàng, gần hai mươi năm về trước ba đã quen biết và yêu say đắm con người đó, nay người đó không còn ở bên ba, chỉ còn hình hài để lại cho con gái của ba, từ dáng đi ánh mắt và nụ cười cà đôi mắt ướt với bộ ngực mới nhú … Ôi! Ba không chịu đựng nổi nữa và không thể kìm chế mình, ba đã yêu con, đêm đêm nằm bên má hai của con,mà ba không thể ngủ chỉ nghe hơi thở đều đều của con ở giường bên cạnh khao khát được ôm con vào lòng và được sở hữu con, nhưng ba không dám, bởi ba sợ bà nội nằm bên cạnh con sẽ biết được tình cảm tội lỗi của ba nên ba cố kìm lòng để chịu đựng sự khao khát và dằn vặt của lương tâm. Rồi có một đêm năm con mười sáu tuổi, tình cảm ba đã đến đỉnh điểm không chịu đựng nổi nữa nên ba đã sang giường con, sờ vào bầu vú non nớt và trinh nguyên của con. Con đã giật mình tỉnh giấc và la lên, làm ba bừng tỉnh và sợ bủn rủn chân tay, lắp bắp nói là đi tìm gối khiến cho cả nhà không nghi ngờ gì cả.
Con ơi! Hãy cho ba đi con! Ba tha thiết yêu con, yêu con vì con mang tất cả những gì của mẹ con. Hãy cho ba đi con gái yêu … Ba không chịu đựng nổi nữa …
…………………………….
Kính thưa tòa soạn và các bạn đọc!
Đọc xong bức thư đó, mắt tôi hoa lên chân tay bủn rủn và đầu óc quay cuồng.Thì ra là thế ! Tôi khóc sưng mọng mắt, gần hết giờ học tôi quay vào lớp, ngồi cùng bàn với tôi là Liên, cô bạn thân thiết từ nhỏ, tôi ra về và kể với Liên, bạn ấy khuyên tôi nên bình tĩnh suy xét cho kỹ, chúng tôi bàn nhau đi tìm mê đẻ của tôi. Ngay sáng hôm sau tôi và Liên ra Hải Phòng tìm tới nhà mẹ đẻ của tôi, gần hai mươi năm gặp lại con gái bà vui lắm cứ ngỡ con cùng bạn lên chơi, đến đêm nằm bên mẹ tôi mới thút thít kể và đưa bức thư ra. Bà vùng dậy bật đèn đọc vội và hét lên một tiếng kinh ngạc xé lòng: “Hải ơi! Ta căm thù mi! Ta sẽ làm cho mi tán gia bại sản vì hành vi đồi bại của mi!!!. “
Mới ở tròn hai mươi bốn giờ, sáng sớm bà lôi tôi và Liên dậy thật sớm ra bến xe trở lại quê nhà. Khi tới gần nhà tôi, Liên sợ quá đâu dám về, hai đứa vào nhà háng xóm núp nhờ. Mẹ tôi một mình vào nhà ba tôi, ông và cả nhà sững sờ khi thấy bà xuất hiện với gương mặt hầm hầm, không cả chào hỏi mẹ tôi mất bình tỉnh và lạc giọng khi hỏi ông: “Tại sao ông nuôi con mà lại nỡ đối xử với con ruột như thế”. Bà giơ bức thư ra và nói sẽ đến công an, tòa án, và cơ quan ông tố cáo tội lỗi của ông …
Ông không nói gì cả, chỉ im lặng vào phòng trùm mền lại Dì, bà nội và các em thì ngỡ ngàng lắm lắm. Hàng xóm họ thấy có chuyện đôi co nên cũng có người tốt khuyên bảo mẹ nên bình tĩnh. Mẹ đợi sáng hôm sau đến thẳng cơ quan ông trình bày với thủ trưởng và vì chuyện đó cha tôi bị đình chỉ công tác, ông bệnh đúng ba tháng liền và không ra khỏi cửa. Riêng tôi, mẹ dắt ngay về Hải Phòng từ sau lần cãi vã đó bà xin cho tôi vào tổ hợp đan len. Một thời gian sau đó có người đàn ông góa vợ khá nhiều tuổi đến hỏi tôi làm vợ. Tôi đang bị cú sốc đau đớn kia hành hạ thấy có người cảm thông chia sẻ tôi vội vã gật đầu chấp nhận, để rồi cuối cùng đời tôi đi vào ngõ cụt. Chúng tôi làm đám cưới và trước đó có về trình diện với Bà nội, ba tôi với dì cùng các em. Thật trớ trêu vì chú rể ngang hàng tuổi với bố vợ nên thất khó xưng hô. Ông ta không chịu gọi ba tôi là ba xưng con, mà gọi là ông xưng tôi như bè bạn. Bà nội tôi khóc sướt mướt khi thấy cháu mình quyết định như vậy. Nhưng bà hiểu tôi đang chạy trốn cuộc đời nên miễn cưỡng đồng ý. Riêng ba với má hai thì không nói gì cả, chỉ im lặng một cách lặng lẽ. Bạn bè tôi trừ một hai người hiểu cho tôi còn hầu hết chê cười vì bạn lấy chồng già.
Sau này lấy nhau ở với nhau không hề có hạnh phúc chúng tôi cãi cọ nhau đến giờ tôi chỉ có niềm an ủi là hai đứa con gái mà thôi. Chúng ngoan học giỏi và rất thương mẹ, đó là sự bù đắp của số phận đã đền bù cho tôi một chút để sống tới tận bây giờ …
Kính thưa tòa soạn bây giờ thì cả bà nội, cả ba và mẹ tôi đã thành người thiên cổ,và câu chuyện cũng chưa tới hồi thật nghiêm trong, nhưng xét về mặt đạo đức thì cha tôi là một người sai phạm, song tôi luôn nghĩ rằng con người sống với nhau nên sống bằng lòng bác ái, nhất là đối với bậc làm cha làm mẹ. Tôi đã tha thứ cho họ, và trong lòng tôi luôn hi vọng đừng ai bị rơi vào hoàn cảnh bi thương như tôi nữa, đừng có chuyện loạn luân tồn tại nữa.Dù chỉ là ý đồ thôi, cũng không nên, khi mà con người sống ở xã hội nào cũng cần phải đặt luân lý và đạo đức lên hàng đầu.
VT Đêm 26.08.2007
Ngọc Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét