Đêm Thơ Nguyễn Ngọc Hưng : ấm áp tình thơ- tình người !
19 giờ 30 phút, đêm thơ chính thức bắt đầu. Sau lời khai mạc ngắn gọn của đồng chí Trưởng phòng Văn hóa - Thể thao huyện Nghĩa Hành, chương trình đêm thơ bắt đầu. Mở đầu là bài viết của Tiến sĩ Mai Bá Ấn – người bạn thơ gần gũi của Nguyễn Ngọc Hưng khái quát về cuộc đời thơ với số phận éo le và đầy truân chuyên của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng. Sau đó là phần trình diễn thơ và biểu diễn một số bài hát được các nhạc sĩ phổ từ thơ Nguyễn Ngọc Hưng do các nghệ sĩ của Đoàn ca múa nhạc dân tộc tỉnh Quảng Ngãi, Phòng Văn hóa - Thể thao huyện Nghĩa Hành và nhóm nghệ sĩ đến từ Quảng Nam – Đà Nẵng thể hiện. 26 thi phẩm của Nguyễn Ngọc Hưng được chọn trình diễn trong đêm thơ là những thi phẩm về cuộc đời, về quê hương, về Tổ quốc và tình yêu tiêu biểu trong 11 tập thơ của Nguyễn Ngọc Hưng đã được xuất bản. Chen giữa chương trình thơ là các những câu hỏi giao lưu giữa những người yêu thơ, đặc biệt là của các em học sinh THPT đối với nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng một số bài viết ngắn về thơ Nguyễn Ngọc Hưng.
22 giờ, đêm thơ kết thúc trong niềm lưu luyến của mọi người đến dự. Đêm thơ Nguyễn Ngọc Hưng do lãnh đạo huyện Nghĩa Hành – quê hương của nhà thơ phối hợp cùng Hội VHNT tỉnh Quảng Ngãi tổ chức nhằm ghi công một tài năng thơ biết vượt lên số phận, vượt qua bệnh tật để đi đến thành công và hiến dâng cái đẹp cho cuộc đời.
Bài và ảnh của Mai Bá Ấn - Đêm 15/05/2011
Mình nhận được tin này từ trước hôm sinh nhật anh Ngọc Hưng 20-04 qua chị Thu Hà, người chị yêu quý mà mình và tất cả những ai biết tới gia đình anh chị đều trân trọng & thán phục ! Nhớ lại thời xa vắng, cách đây 20 năm về trước , mình đang làm ở một xưởng thêu áo len xuất khẩu của Nhật , buổi trưa như thường lệ mình cùng các bạn ở lại, sau giờ ăn trưa, mình được Kim Chi đưa cho cuốn tạp chí : Tuổi trẻ Chủ Nhật và như thói quen, mình phải giở ngay đến trang thơ để coi có gì mới ko, thì bắt gặp bài viết về Ngọc Hưng với bài Huyền Thoại Lá mà vào năm 2000 anh được giải thưởng NHK của Nhật Bản tổ chức trao giải tại Hà Nội.Chuyến đi xa lần đầu tiên đầy gian truân vất vả , nhưng đã để lại trong anh nhiều kỷ niệm đẹp với tình người & tình đất của Thủ Đô yêu dấu !
…mình thấy đây là một bài thơ rất hay và hình ảnh về người viết rất đáng khâm phục vì ý chí của anh về căn bệnh lạ, mà về sau tìm hiểu mình mới biết trên thế giới rất ít người mắc phải , các bác sĩ giỏi nhất cũng phải bó tay với căn bệnh lạ có tên là co cơ tiến triển này.
Sau đó vì lòng yêu thơ cùng với sự cảm thông chia sẻ của những người đồng cảnh ngộ , mình với anh Hưng làm quen với nhau qua thư từ,tới tận năm 2002 mình mới thực hiện được chuyến đi thăm anh, đó cũng là lần đầu tiên mình lên tàu một mình đi xa thăm bạn đồng cảnh, bạn bè của anh và gia đình anh chị Thu Hà tiếp mình như người thân trong nhà vậy, mình cảm động và thấy vui vô cùng, mấy ngày ở chơi mình ko đi đâu mà suốt ngày ngồi bên các trang bản thảo của anh, đọc tới 10 cuốn sổ dày đặc,với sự tâm đắc và thán phục người Thầy tài hoa này,sau thì cuộc vui nào cũng tới giờ chia tay, mình tạm biệt anh và bạn bè anh cùng gia đình anh chị Thu Hà hẹn ngày tái ngộ, mà cho tới 10 năm sau vẫn chưa thực hiện được.
Tuy xa xôi như vậy nhưng mình vẫn luôn dõi theo sự thăng tiến của anh trên chặng dường thi ca đầy gian khó này, anh đã rất nhọc nhằn để cố gắng vươn lên cao, bay xa hơn nữa trong cuộc sống này, mình luôn cầu chúc cho anh có nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui và hạnh phúc đến với anh !
Chùm Thơ Nguyễn Ngọc Hưng
Nhẹ nhàng đến ở rồi đi
Khi sinh khóc để nhân cười
Lúc rời cõi tạm không rơi lệ buồn
Mỉm cười trước phút tay buông
Là xin cuối bể đầu nguồn hãy vui
Bao nhiêu cay đắng ngọt bùi
Rồi tan theo nắm đất vùi xác thân
Mãn đời không để dấu chân
Sống phù vân - thác phù vân. Khác gì?
Nhẹ nhàng đến ở rồi đi
Không tranh chấp chẳng so bì với ai
Đẹp gì hơn giọt sương mai
Hà chi cơn gió thở dài gió ơi!
Nguyễn Ngọc Hưng
NHẸ NHƯ… SƯƠNG!
Qua nhiều bạn văn nghệ ở Quảng Ngãi, tôi được biết Nguyễn Ngọc Hưng (N.N.H.) từ lâu bị bệnh nằm một chỗ, mọi sinh hoạt kể cả cá nhân cũng cần người giúp đỡ. Thế nhưng ở bên trong anh còn y nguyên một “Tâm hồn cao thượng”, một “Trái tim tha thiết”, một “Tấm lòng nhân hậu” với mình, với mọi người, với đời, đây chính là động lực tiềm ẩn để sáng tác... Bởi vậy đến nay N.N.H. đã viết và in trên 10 tập thơ; nhiều báo, tạp chí trong nước luôn chọn đăng bài của anh - đây là nghĩa cử yêu mến và để anh có điều kiện sống tốt hơn nhưng trước tiên và là lý do quyết định đăng bài vì thơ anh hay!
Hình như với N.N.H. cuộc đời nầy nhẹ tênh nên trong thơ anh không một chút ưu phiền lẫn vào. (Đây là trường hợp đặc biệt đáng trân trọng, bởi lẽ trong khó khăn thường tình sẽ “chịu không thấu” dẫn đến “bế tắc”...) Bài thơ “Nhẹ nhàng đến ở rồi đi” của N.N.H. là một bài thơ như thế. Với 3 khổ viết theo thể lục bát, bài thơ đề cập đến nhân sinh quan: cuộc đời - con người - lạc quan và an nhiên.
Câu thơ mở đầu “Khi sinh khóc để nhân cười/ Lúc rời cõi tạm không rơi lệ buồn” đi thẳng vào sự “sinh” – “tử” mà mỗi số phận con người nào cũng qua, hai cảm nhận khác nhau khi sinh và lúc tử đều ở ngoài tầm tay, sinh - vui, tử - buồn ở “cõi tạm” nầy. Cái chính ở đây N.N.H. vì mọi người để đến và đi...để rồi “xin” “vui” ở “cuối bể đầu nguồn”: “Mỉm cười trước phút tay buông/ Là xin cuối bể đầu nguồn hãy vui”, ý thức chẳng “khác gì” “phù vân” cho nên sống và thác hề gì – miễn là sống sao cho đáng sống, thác thế nào đáng thác mới là chuyện cuộc đời lắm cay đắng ngọt bùi nầy. Nếu tâm thế không vững, trong khổ thơ nầy người khác trong trường hợp của N.N.H. sẽ bày tỏ nỗi niềm - bi lụy, đàng nầy khác hẳn anh an nhiên – thiền định…
Câu thơ “Mãn đời không để dấu chân”có một sức gợi cảm sâu sắc, “dấu chân” ở đây là hình-ảnh-còn-lại-của-cuộc-đời-một-con-người, ở N.N.H. mang một biểu cảm hết sức chân thật tận lòng, vì bao năm qua anh làm sao đi đâu mà “để dấu chân” ở lại! Đọc câu thơ “tĩnh” mà “xao động” lòng ta quá đỗi!
Kết thúc bài thơ N.N.H viết: “Nhẹ nhàng đến ở rồi đi/ Không tranh chấp chẳng so bì với ai” toát lên bao yêu thương cuộc đời. Muốn được như thế con người phải không chấp, không tham, sân, si... Và hình tượng “giọt sương mai” mà N.N.H. bắt gặp “đẹp gì hơn”: “Đẹp gì hơn giọt sương mai/ Hà chi cơn gió thở dài gió ơi!”. Câu thơ đầy cảm xúc thẩm mỹ!
Đọc xong bài thơ tôi tin (và chắc nhiều người cũng đồng cảm, tin như vậy) N.N.H. đã tìm thấy“nguồn” – “vui” mai sau còn để lại cho đời những “giọt sương mai”, giống như Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong bài hát Như một lời chia tay (1981) đã bộc bạch: “Những hẹn hò từ nay khép lại/ Thân nhẹ nhàng như mây.../ Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời/ Như một lời chia tay”. Nhạc sĩ tài danh họ Trịnh “Nhẹ nhàng như mây...” và là “Đóa hoa vàng mỏng manh” để lại..., còn N.N.H. thì “nhẹ nhàng” như “giọt sương mai” để lại...
Có gì nhân văn và đẹp hơn !
HÒA VĂN
(Đài Truyền thanh Điện Trung, Điện Bàn,
Quảng Nam
ĐT: 01202377263)
CUỘC SỐNG KHÔNG BAO GIỜ CHÁN NẢN
( Gửi một người em cùng cảnh )
Chiếc bàn này chẳng nhích đâu một bước
Dù có đầy đủ bốn chân
Và trông vẫn còn rất khỏe
Chiếc tủ kia cũng thế
Và hơn thế
Nó được lắp thêm bánh xe để đi cho dễ
Nhưng vẫn đứng im bất kể đêm ngày
Sự tĩnh lặng của chiếc bàn kia với chiếc tủ này
Và cả chiếc giường dính vào lưng tôi nữa
Không ra ngoài sự tĩnh lặng của ngôi nhà
Nơi có trái tim bập bùng lửa
Kiên nhẫn chờ một khoảnh khắc thăng hoa
Soi hồng ruột đất
Chiếu đỏ mặt trời
Không có chân đất vẫn đi suốt vạn đời
Đứng một chỗ mặt trời vẫn lung linh tỏa sáng
Xưa đã rạng
Mai còn rạng
Cuộc sống không bao giờ chán nãn(*)
Không bao giờ tẻ nhạt đâu em
Này xem
Ngay cả lúc bụng nhà trống trơn
Mặt bàn viết, lòng tủ thơ rỗng tuếch
Đêm chìm đắm trong bóng đêm mỏi mệt
Ta vẫn còn phong phú những giấc mơ
Những giấc mơ
Những giấc mơ
Ôi, những giấc mơ
Luôn đẹp đến không ngờ
Và luôn thế - trăm phần trăm miễn phí !
_______________
(*) Thơ Xuân Diệu
MẮT NAI
Người đưa đón kẻ gọi mời
Hồng nhan chị cũng một thời long lanh
Mắt huyền mắt tím mắt xanh
Giam cầm bao gã rắp ranh mơ đào…
Giận thương chị vẫn ngọt ngào
Buồn vui chị vẫn thanh tao giọng vàng
Khuôn ngà rất mực đoan trang
Mặc ai đi tắt về ngang lối tình.
Khắt khe chị tự răn mình
Không đẹp không ngắm không tinh không dùng
Người không có thủy có chung
Chị thà bóng chiếc phòng không trọn đời.
Tuổi xuân con gái quá thời
Đón đưa thưa vắng gọi mời vắng thưa
Một mình đi sướm về trưa
Chiều nghiêng bóng chị cũng vừa xế qua.
Dù không bão tố mưa sa
Nhan sắc chị cũng phôi pha một chiều
Vuốt ve từng vạt muối tiêu
Mà thương cái thuở mỹ miều tóc xanh.
Tuổi đời như gió heo hanh
Vàng phai nắng rụng cuối cành thu sang
Vấp bao nhiêu nỗi đoạn tràng
Ngước lên chị vẫn dịu dàng mắt nai!
CẢM THỨC THÁNG GIÊNG
Em đi như mùa đi
Môi thắm mọng
Má hồng thêm chút nữa
Chiều tôi bạc mắt mây dàn…
Tháng giêng như chậu quất chín vàng
Giấu xuân giữa lòng chua ngọt quả
Vui khắp cùng thiên hạ
Buồn riêng ai
Ngỡ đưa tay là bắt được ngay
Giòn tan tiếng cười tươi trẻ
Tháng giêng gần gũi thế
Mà em xa ngái phương nào?
Nắng mới qua thềm đã bớt xôn xao
Dâm bụt vườn xưa còn đỏ mắt
Giai điệu mùa xuân dìu dặt
Chợt chùng câu giã bạn hoàng hôn!
DƯỚI CHÂN NGỌN ĐÈN
Tình em như một ngọn đèn
Soi đường tôi những đêm đen mịt mùng
Trời cao đất rộng vô cùng
Có em tôi đỡ ngại ngùng bước chân
Cho tôi ánh sáng tôi cần
Ngọn đèn chí nghĩa chí nhân chí tình
Trọn đời rạng đức hy sinh
Vì tôi em đã quên mình hư hao…
Nào tôi đâu có dạ nào
Mà em nổi trận hỏa hào ghen tuông
Trong cơn lửa cháy điên cuồng
Em đâu còn hiểu nỗi buồn trong tôi.
Yêu mà yêu thế thì thôi
Tôi còn cố đấm ăn xôi nỗi gì
Xa nhau đi, xa nhau đi
Lời ma tiếng quỷ thầm thì trên môi !
Thất thần ôm bóng mồ côi
Ngọn đèn em lại ru tôi đến gần
Tôi lại là con thiêu thân
Sẵn sàng chết cháy dưới chân ngọn đèn!
KHÔNG ĐỀ
Viết 1001 bài thơ tình
Nhận diện: Mình chưa có mặt
Quen biết hàng trăm cô gái
Soát mình: Chưa có tình yêu!
Tình yêu cũng giống như thơ
Phiêu phưởng xa gần không bắt được
Chợt sáng ấm trong tay rồi chợt tắt
Như là hư không.
Mãi đến ngày tôi gặp em
Bản thảo xưa vất vào sọt rác
Những vần thơ mộc mạc
Mới bắt đầu giai điệu thương yêu.
Người không dung mạo mỹ miều
Thơ chẳng ngôn từ trau chuốt
Hồn nhiên như thảo mộc
Bốn mùa xanh
Bốn mùa xanh…
Anh Hưng cùng gia đình anh chị Xuân Anh - Thu Hà
Lạy Bạn
Vì thương bạn khổ với mình
Vệ sinh tại chỗ, tắm rinh ra hè
Bốn mùa gió đỡ mưa che
Còn lo cơm áo nặng đè cong lưng.
Gặp khi ta khỏe bạn mừng
Trái trời ta ốm rưng rưng bạn buồn
Đêm nằm chẳng đoái trăng suông
Trời xuân hiu hắt trở luồng heo may.
Chăm mình bạn chẳng ngơi tay
Ngày qua ngày lại tiếp ngày triền miên
Giấu bao mệt mỏi ưu phiền
Bạn cười : Thế giới chẳng nghiêng chút nào !
Đời ta như ngọn dầu hao
Bạn là nhiên liệu rót vào yêu thương
Để từ le lói đêm trường
Ta lần theo ánh thái dương sang ngày.
Bạn ơi, nghĩa trọng ơn dày
Dù không cốt nhục chân tay cũng là
Lạy này lạy mẹ sinh ra
Lạy này lạy bạn cho ta cuộc đời !
Chùm thơ gửi tặng Hương Mai
BIỂN
Biển Vũng Tàu 2011
Giọt đời em tan trong giọt đời anh
Thế là biển! Biển trào dâng lai láng
Nguồn ân ái có bao giờ vơi cạn
Khi trái tim mưa nắng mãi chan hòa
Bởi đem lòng khao khát bến bờ xa
Nên em mới hóa thuyền anh hóa sóng
Lênh đênh mãi trong màng sương ảo vọng
Dễ có ngày ta chẳng nhận ra nhau
Lòng thủy chung như mặt biển biến màu
Em vẫn là em- của- anh ngày cũ
Cánh buồm mơ chập chờn trong giấc ngủ
Ngược dòng trôi ký ức lại dong về
Bạc đầu đuổi theo ảo ảnh đam mê
Nhiều phen nát giữa bạo phong cuồng vũ
Anh vẫn là anh- của- em ngày cũ
Mơ một chiều trăng sóng vỗ mạn thuyền
Như biển đêm ngày chẳng phút nào yên
Những trái tim yêu không ngừng xao động
Chỉ đơn giản hòa tan đôi giọt sống
Có làm nên một vũ trụ muôn màu?
VỌNG
Cánh buồm xa khuất trời mây
Dòng sông quê mãi vơi đầy âm ba
Thời gian ngơ ngác trôi qua
Mắt cô thôn nữ buồn pha tím chiều…
LẠC THÚ
Người ta bảo muốn có niềm vui trong tình yêu
Ta phải biết hy sinh một vài lạc thú khác
Đã bao giờ em bỏ qua một đêm ca nhạc
Từ chối tiệc tùng… để được gần anh?
Vẫn biết em luôn chung thủy chân thành
Nhưng như thế e vẫn là chưa đủ
Một vài phút giây em rời anh để vui chơi bù khú
Là cả triệu năm anh khắc khoải mỏi mòn…
Có nghĩa gì những hẹn biển thề non
Nếu lòng mãi không yên với muôn chiều day dứt
Nỗi trống vắng xô anh nhào đáy vực
Em hồn nhiên như gió nhởn nhơ trời
Em có bao nhiêu thứ lạc thú trên đời
Niềm vui anh không ai ngoài em cả
Có ích kỷ lắm không nếu lòng anh như đất khô mùa hạ
Chỉ muốn uống thật đầy thật đẫy giọt mưa em?
LỖI NHỊP Ô KIỀU
Ngày xưa sông rộng một gang
Sao em không bắc cầu sang bên này
Bây giờ xa vạn tầm tay
Bao nhiêu dải yếm cho tày cách ngăn?
Nước dâng bờ bãi khỏa bằng
Biển lòng sóng dậy tràn lăn nỗi buồn
Trục trặc cho trục trặc luôn
Màng chi ngọn gió cánh chuồn phân vân
Ô kiều lỗi nhịp sông Ngân
Hai đầu thương nhớ mấy lần gặp nhau
Khăn hương mưa nắng phai nhàu
Hào hoa áo cũng bạc màu gió sương
Chết tằm tơ hãy còn vương
Thân dâu nào ngại vô thường úa xanh
Thương chẳng đặng dứt sao đành
Ngàn năm trái đất xoay quanh mặt trời
Bao giờ biển cạn sông vơi
Bắc cầu dải yếm em mời anh sang?
ĐỒNG HOANG TUỔI DẠI
Đàn chim vỗ cánh mặt trời
Bỏ hoang cánh đồng tuổi dại
Hương cỏ vong mùa đi mãi
Cuống tìm cơn gió hụt hơi
Oải vàng trăng lửng lơ rơi
Sương trắng cuộn thương vào nhớ
Lẩn thẩn tìm trong nhịp thở
Chút gì hơi hớm ngày xưa…
Tháng ngày chao võng đu đưa
Con nhện nhả tơ dài vắn?
Nhớ lời anh em hãy nắng
Nhớ lời anh em hãy mưa
Hương cỏ dù thơm hay đắng
Đồng hoang không biết dối lừa!
Đợi lá tương tư tàn lụi
Chờ vong ưu thảo nở hoa
Anh đón em về xứ cỏ
Thanh bình vỗ nhịp hoan ca…
NGỌN CỎ CHẾT XANH
Em về khơi lại bếp hồng
Tay giặt áo với tay bồng con thơ…
Lẻ loi tôi dạm vần thơ
Câu quay quắt nhớ câu ngơ ngẩn buồn
Bay cao bay thấp cánh chuồn
Cõng mưa cõng nắng qua truông qua hồ
Gió cầu hôn chiếc lá khô
Run run cành cũ ngỡ hồ điệp xưa
Hoa tàn hương vẫn day dưa
Nửa vầng trăng khuyết chưa lưa bóng vàng
Ai ơi, tình dẫu bẽ bàng
Lẽ đâu người lại dễ dàng quên nhau?
Như vò như xé nỗi đau
Chiều mây lên mặt nát nhàu tương tư
Đã sang thu thật rồi ư
Mưa từng sợi nhỏ buốt như chích lòng
Em về nuôi bếp lửa hồng
Biết chăng có ngọn cỏ đồng chết xanh!
SAO HÔM SAO MAI
Mắt đêm nào cũng nhấp nháy sao Hôm
Soi tìm bóng sao Mai mà không thấy
Em trốn đâu để tôi cơ khổ vậy
Hai mà một một mà… không gì cả thế này!
Sấp ngửa tìm nhau như thể trời đày
Có phải chúng ta từng lâm trọng tội
Em gọi sáng mờ ơ tôi gọi tối
Thương nhớ vời vời cuối bể đầu non
Trôi trượt theo vòng tươi tắn héo hon
Mặt trời mỗi ngày chết đi sống lại
Em chẳng thả bùa tôi không bỏ ngải
Mà sớm hôm cứ ngơ ngẩn khóc cười
Từ thuở mu mơ hạt bụi hóa người
Ta trong nhau rồi lạc nhau như thể
Sao Hôm sao Mai muôn đời vẫn thế
Mãi xoay ngược vòng hai- một- một- hai
Không mơ quá khứ chẳng màng vị lai
Sống là sống từng sat-na hiện tại
Một trôi qua là mất đi mãi mãi
Bập bênh hoài sao đến được cùng nhau
Người yêu người chung hạnh phúc khổ đau
Chung vũ trụ mà ta không cùng sáng
Đành vậy sao lúc sao Mai mặt rạng
Cũng là lúc sao Hôm tự lui vào lặng lẽ tối hù!
TRĂNG CỔ TÍCH
Như ánh trăng rằm trong sáng soi
Hồn nhiên em dắt tôi vào cổ tích
Nơi có bảy chú lùn tinh nghịch
Vây quanh nàng Bạch Tuyết dịu dàng
Có lẽ nào tôi đã “ăn gian”
Khi nghiễm nhiên vào vai Bạch Mã
Hoàng- tử- cổ- sờn- vai- vá
Vụng về mở khép vòng tay…
Mắc nợ em một cái nhăn mày
Mắc nợ em một lần nheo mắt
Bốn vó trĩu dặm xa dằng dặc
Ngựa thần ơi, có kịp cứu người?
Dưới cái nhìn trăng biếc cỏ tươi
Những dấu chân sương rung cười loáng bạc
Mê đắm tôi trườn qua tuổi tác
Nhiệt cuồng như gió tráng niên
Cầu sao mọi đêm tối ưu phiền
Đều có một rằm trăng tuyệt bích
Để cổ tích không chỉ là cổ tích
Những nàng tiên không chỉ có trên trời!
Nguyễn Ngọc Hưng
Thế là người “vịn câu thơ đứng dậy”- Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng đã cho ra mắt tập thơ thứ 10 của anh vào cuối năm 2008. Anh đã phải nằm một chỗ suốt 27 năm qua kể từ khi Tốt nghiệp Thủ khoa ĐHSP Quy Nhơn năm 1983, không có ai để nương tựa, anh sống nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, đặc biệt là anh Xuân Anh- người bạn của anh đã luôn có mặt bên anh lúc ăn uống, tắm rửa, vệ sinh… suốt mấy chục năm qua. Mười tập thơ của anh đã đi khắp mọi miền, đã có được rất nhiều cảm tình từ giới báo chí, bạn thơ, độc giả… nhưng anh vẫn nằm nguyên trên chiếc gường này, chưa biết đến bao giờ nữa…
TNQN kính chúc anh thật nhiều sức khỏe và trân trọng giới thiệu Những khúc ca trên cỏ đến với quý độc giả và bạn bè thân thi hữu.(TNQN)
Hội Văn học nghệ thuật Quảng Ngãi- Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2008
—————————————————————
LÝ LỊCH VĂN HỌC
NGUYỄN NGỌC HƯNG
**********
Sinh ngày: 20.04.1960
Quê quán: Hành Thịnh, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi
Tốt nghiệp ĐHSP Quy Nhơn khóa 2 (1979- 1983)
Bị bạo bệnh từ năm 1983
Hiện đang sống ở Thị trấn Chợ Chùa, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi với bạn bè thời phổ thông trung học
Hội viên Hội VHNT Quảng Ngãi từ năm 1993
ĐÃ IN:
1. Cầm sợi gió trên tay- Thơ thiếu nhi, NXB Đà Nẵng,1993
2. Lời ru trắng- Tập thơ, Sở VHTT & TT Quảng Ngãi,1994
3. Lửa trời nhóm bếp- Thơ thiếu nhi, UB Chăm Sóc & Bảo Vệ Trẻ Em Tỉnh Quảng Ngãi, 1994
4. Còng con tìm mẹ- Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng, 1995
5. Lá non- Tập thơ, NXB Đà Nẵng, 1997
6. Gọi trăng-Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng, 2000
7. Lửa xanh thầm- Tập thơ, NXB, 2002 (NXB Văn học tái bản, 2003)
8. Từ khi có phượng- Tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2005
9. Hương tuổi thơ- Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng- Báo Nhi Đồng, 2007
10. Những khúc ca trên cỏ- Tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2008
11. Bốn mùa cho bé yêu- Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng. 2010
IN CHUNG:
- Thơ miền Trung thế kỷ XX- NXB Đà Nẵng, 1995
- Thầy giáo và nhà trường- NXB Giáo Dục, 1999
- Thơ lục bát- NXB Văn hóa thông tin, 2000
- Tuyển tập thơ Việt Nam1975- 2000, NXB Hội Nhà Văn, 2001
- 99 bài thơ,Hội VHNT Quảng Ngãi,2003
- Văn học thiếu nhi Việt Nam - tập II, NXB Từ Điển Bách Khoa, 2004
- Thơ Việt Nam thế kỷ XX- Thơ trữ tình, NXB Giáo Dục, 2005
- 6 + 8 = 99 ( Thi tuyển 99 bài thơ lục bát hay thế kỷXX ), NXB Văn hóa Thông tin, 2008
- vv…
GIẢI THƯỞNG:
1. Tặng thưởng Văn học cho thiếu nhi- Hội Nhà Văn Việt Nam , 1994
2. Giải thưởng cuộc thi viết về thiếu nhi dân tộc và miền núi- Báo Thiếu Niên Tiền Phong & NXB Kim Đồng 1994-1995
3. Tặng thưởng cuộc thi thơ lục bát- Báo Giáo Dục & Thời Đại 1997- 1998
4. Giải thưởng cuộc thi thơ quốc tế dành cho người tàn tật “Một trái tim- Một thế giới” năm 2000
5. Tặng thưởng tác phẩm tài hoa- Báo Tài Hoa Trẻ năm 2002
6. Giải đặc biệt cuộc thi thơ cho người tàn tật tỉnh Gia Lai năm 2003
7. Tặng thưởng thơ hay trong 100 số Tạp chí Cửa Việt năm 2003
8. Huy chương “Vì sự nghiệp Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam ”, 2004
9. Giải thưởng thơ Tứ Tuyệt Tuổi Ngọc- NXB Văn Nghệ TP. HCM,
2008
10. Giải B – tập thơ “ Những khúc ca trên cỏ” – Ủy Ban Toàn Quốc Liên Hiệp Các Hội VHNT Việt Nam, năm 2009
11. Giải 4 cuộc thi thơ lục bát “Ngàn năm thương nhớ”, 2010
19 giờ 30 phút, đêm thơ chính thức bắt đầu. Sau lời khai mạc ngắn gọn của đồng chí Trưởng phòng Văn hóa - Thể thao huyện Nghĩa Hành, chương trình đêm thơ bắt đầu. Mở đầu là bài viết của Tiến sĩ Mai Bá Ấn – người bạn thơ gần gũi của Nguyễn Ngọc Hưng khái quát về cuộc đời thơ với số phận éo le và đầy truân chuyên của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng. Sau đó là phần trình diễn thơ và biểu diễn một số bài hát được các nhạc sĩ phổ từ thơ Nguyễn Ngọc Hưng do các nghệ sĩ của Đoàn ca múa nhạc dân tộc tỉnh Quảng Ngãi, Phòng Văn hóa - Thể thao huyện Nghĩa Hành và nhóm nghệ sĩ đến từ Quảng Nam – Đà Nẵng thể hiện. 26 thi phẩm của Nguyễn Ngọc Hưng được chọn trình diễn trong đêm thơ là những thi phẩm về cuộc đời, về quê hương, về Tổ quốc và tình yêu tiêu biểu trong 11 tập thơ của Nguyễn Ngọc Hưng đã được xuất bản. Chen giữa chương trình thơ là các những câu hỏi giao lưu giữa những người yêu thơ, đặc biệt là của các em học sinh THPT đối với nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng một số bài viết ngắn về thơ Nguyễn Ngọc Hưng.
22 giờ, đêm thơ kết thúc trong niềm lưu luyến của mọi người đến dự. Đêm thơ Nguyễn Ngọc Hưng do lãnh đạo huyện Nghĩa Hành – quê hương của nhà thơ phối hợp cùng Hội VHNT tỉnh Quảng Ngãi tổ chức nhằm ghi công một tài năng thơ biết vượt lên số phận, vượt qua bệnh tật để đi đến thành công và hiến dâng cái đẹp cho cuộc đời.
Bài và ảnh của Mai Bá Ấn - Đêm 15/05/2011
Mình nhận được tin này từ trước hôm sinh nhật anh Ngọc Hưng 20-04 qua chị Thu Hà, người chị yêu quý mà mình và tất cả những ai biết tới gia đình anh chị đều trân trọng & thán phục ! Nhớ lại thời xa vắng, cách đây 20 năm về trước , mình đang làm ở một xưởng thêu áo len xuất khẩu của Nhật , buổi trưa như thường lệ mình cùng các bạn ở lại, sau giờ ăn trưa, mình được Kim Chi đưa cho cuốn tạp chí : Tuổi trẻ Chủ Nhật và như thói quen, mình phải giở ngay đến trang thơ để coi có gì mới ko, thì bắt gặp bài viết về Ngọc Hưng với bài Huyền Thoại Lá mà vào năm 2000 anh được giải thưởng NHK của Nhật Bản tổ chức trao giải tại Hà Nội.Chuyến đi xa lần đầu tiên đầy gian truân vất vả , nhưng đã để lại trong anh nhiều kỷ niệm đẹp với tình người & tình đất của Thủ Đô yêu dấu !
huyền thoại
lá
**********
Như những chiếc lá chơi trò cút bắt
Để mùa thu ngơ ngác gió đi tìm
Em tinh nghịch trốn vào xanh cổ tích
Thiệt thà tôi úa rụng cành tim…
Rồi có một chiều có m ột cánh chim
Bát chợt bay qua hồn nhiên nhặt lấy
Chiếc lá cũ thêm một lần run rẩy
Vàng khổ đau cho hạnh phúc xanh chồi!?
Tôi không còn giống đồng loại quanh tôi
Đường trở lại ngày xưa giờ xa ngái
Có tiếng chim nào cho lá tôi mặc khải
Cuộc tình xanh huyền thoại. Mấy thu rồi…
****************
Sau đó vì lòng yêu thơ cùng với sự cảm thông chia sẻ của những người đồng cảnh ngộ , mình với anh Hưng làm quen với nhau qua thư từ,tới tận năm 2002 mình mới thực hiện được chuyến đi thăm anh, đó cũng là lần đầu tiên mình lên tàu một mình đi xa thăm bạn đồng cảnh, bạn bè của anh và gia đình anh chị Thu Hà tiếp mình như người thân trong nhà vậy, mình cảm động và thấy vui vô cùng, mấy ngày ở chơi mình ko đi đâu mà suốt ngày ngồi bên các trang bản thảo của anh, đọc tới 10 cuốn sổ dày đặc,với sự tâm đắc và thán phục người Thầy tài hoa này,sau thì cuộc vui nào cũng tới giờ chia tay, mình tạm biệt anh và bạn bè anh cùng gia đình anh chị Thu Hà hẹn ngày tái ngộ, mà cho tới 10 năm sau vẫn chưa thực hiện được.
Tuy xa xôi như vậy nhưng mình vẫn luôn dõi theo sự thăng tiến của anh trên chặng dường thi ca đầy gian khó này, anh đã rất nhọc nhằn để cố gắng vươn lên cao, bay xa hơn nữa trong cuộc sống này, mình luôn cầu chúc cho anh có nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui và hạnh phúc đến với anh !
Chùm Thơ Nguyễn Ngọc Hưng
Nhẹ nhàng đến ở rồi đi
Khi sinh khóc để nhân cười
Lúc rời cõi tạm không rơi lệ buồn
Mỉm cười trước phút tay buông
Là xin cuối bể đầu nguồn hãy vui
Bao nhiêu cay đắng ngọt bùi
Rồi tan theo nắm đất vùi xác thân
Mãn đời không để dấu chân
Sống phù vân - thác phù vân. Khác gì?
Nhẹ nhàng đến ở rồi đi
Không tranh chấp chẳng so bì với ai
Đẹp gì hơn giọt sương mai
Hà chi cơn gió thở dài gió ơi!
Nguyễn Ngọc Hưng
NHẸ NHƯ… SƯƠNG!
Qua nhiều bạn văn nghệ ở Quảng Ngãi, tôi được biết Nguyễn Ngọc Hưng (N.N.H.) từ lâu bị bệnh nằm một chỗ, mọi sinh hoạt kể cả cá nhân cũng cần người giúp đỡ. Thế nhưng ở bên trong anh còn y nguyên một “Tâm hồn cao thượng”, một “Trái tim tha thiết”, một “Tấm lòng nhân hậu” với mình, với mọi người, với đời, đây chính là động lực tiềm ẩn để sáng tác... Bởi vậy đến nay N.N.H. đã viết và in trên 10 tập thơ; nhiều báo, tạp chí trong nước luôn chọn đăng bài của anh - đây là nghĩa cử yêu mến và để anh có điều kiện sống tốt hơn nhưng trước tiên và là lý do quyết định đăng bài vì thơ anh hay!
Hình như với N.N.H. cuộc đời nầy nhẹ tênh nên trong thơ anh không một chút ưu phiền lẫn vào. (Đây là trường hợp đặc biệt đáng trân trọng, bởi lẽ trong khó khăn thường tình sẽ “chịu không thấu” dẫn đến “bế tắc”...) Bài thơ “Nhẹ nhàng đến ở rồi đi” của N.N.H. là một bài thơ như thế. Với 3 khổ viết theo thể lục bát, bài thơ đề cập đến nhân sinh quan: cuộc đời - con người - lạc quan và an nhiên.
Câu thơ mở đầu “Khi sinh khóc để nhân cười/ Lúc rời cõi tạm không rơi lệ buồn” đi thẳng vào sự “sinh” – “tử” mà mỗi số phận con người nào cũng qua, hai cảm nhận khác nhau khi sinh và lúc tử đều ở ngoài tầm tay, sinh - vui, tử - buồn ở “cõi tạm” nầy. Cái chính ở đây N.N.H. vì mọi người để đến và đi...để rồi “xin” “vui” ở “cuối bể đầu nguồn”: “Mỉm cười trước phút tay buông/ Là xin cuối bể đầu nguồn hãy vui”, ý thức chẳng “khác gì” “phù vân” cho nên sống và thác hề gì – miễn là sống sao cho đáng sống, thác thế nào đáng thác mới là chuyện cuộc đời lắm cay đắng ngọt bùi nầy. Nếu tâm thế không vững, trong khổ thơ nầy người khác trong trường hợp của N.N.H. sẽ bày tỏ nỗi niềm - bi lụy, đàng nầy khác hẳn anh an nhiên – thiền định…
Câu thơ “Mãn đời không để dấu chân”có một sức gợi cảm sâu sắc, “dấu chân” ở đây là hình-ảnh-còn-lại-của-cuộc-đời-một-con-người, ở N.N.H. mang một biểu cảm hết sức chân thật tận lòng, vì bao năm qua anh làm sao đi đâu mà “để dấu chân” ở lại! Đọc câu thơ “tĩnh” mà “xao động” lòng ta quá đỗi!
Kết thúc bài thơ N.N.H viết: “Nhẹ nhàng đến ở rồi đi/ Không tranh chấp chẳng so bì với ai” toát lên bao yêu thương cuộc đời. Muốn được như thế con người phải không chấp, không tham, sân, si... Và hình tượng “giọt sương mai” mà N.N.H. bắt gặp “đẹp gì hơn”: “Đẹp gì hơn giọt sương mai/ Hà chi cơn gió thở dài gió ơi!”. Câu thơ đầy cảm xúc thẩm mỹ!
Đọc xong bài thơ tôi tin (và chắc nhiều người cũng đồng cảm, tin như vậy) N.N.H. đã tìm thấy“nguồn” – “vui” mai sau còn để lại cho đời những “giọt sương mai”, giống như Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong bài hát Như một lời chia tay (1981) đã bộc bạch: “Những hẹn hò từ nay khép lại/ Thân nhẹ nhàng như mây.../ Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời/ Như một lời chia tay”. Nhạc sĩ tài danh họ Trịnh “Nhẹ nhàng như mây...” và là “Đóa hoa vàng mỏng manh” để lại..., còn N.N.H. thì “nhẹ nhàng” như “giọt sương mai” để lại...
Có gì nhân văn và đẹp hơn !
HÒA VĂN
(Đài Truyền thanh Điện Trung, Điện Bàn,
Quảng Nam
ĐT: 01202377263)
CUỘC SỐNG KHÔNG BAO GIỜ CHÁN NẢN
( Gửi một người em cùng cảnh )
Chiếc bàn này chẳng nhích đâu một bước
Dù có đầy đủ bốn chân
Và trông vẫn còn rất khỏe
Chiếc tủ kia cũng thế
Và hơn thế
Nó được lắp thêm bánh xe để đi cho dễ
Nhưng vẫn đứng im bất kể đêm ngày
Sự tĩnh lặng của chiếc bàn kia với chiếc tủ này
Và cả chiếc giường dính vào lưng tôi nữa
Không ra ngoài sự tĩnh lặng của ngôi nhà
Nơi có trái tim bập bùng lửa
Kiên nhẫn chờ một khoảnh khắc thăng hoa
Soi hồng ruột đất
Chiếu đỏ mặt trời
Không có chân đất vẫn đi suốt vạn đời
Đứng một chỗ mặt trời vẫn lung linh tỏa sáng
Xưa đã rạng
Mai còn rạng
Cuộc sống không bao giờ chán nãn(*)
Không bao giờ tẻ nhạt đâu em
Này xem
Ngay cả lúc bụng nhà trống trơn
Mặt bàn viết, lòng tủ thơ rỗng tuếch
Đêm chìm đắm trong bóng đêm mỏi mệt
Ta vẫn còn phong phú những giấc mơ
Những giấc mơ
Những giấc mơ
Ôi, những giấc mơ
Luôn đẹp đến không ngờ
Và luôn thế - trăm phần trăm miễn phí !
_______________
(*) Thơ Xuân Diệu
MẮT NAI
Người đưa đón kẻ gọi mời
Hồng nhan chị cũng một thời long lanh
Mắt huyền mắt tím mắt xanh
Giam cầm bao gã rắp ranh mơ đào…
Giận thương chị vẫn ngọt ngào
Buồn vui chị vẫn thanh tao giọng vàng
Khuôn ngà rất mực đoan trang
Mặc ai đi tắt về ngang lối tình.
Khắt khe chị tự răn mình
Không đẹp không ngắm không tinh không dùng
Người không có thủy có chung
Chị thà bóng chiếc phòng không trọn đời.
Tuổi xuân con gái quá thời
Đón đưa thưa vắng gọi mời vắng thưa
Một mình đi sướm về trưa
Chiều nghiêng bóng chị cũng vừa xế qua.
Dù không bão tố mưa sa
Nhan sắc chị cũng phôi pha một chiều
Vuốt ve từng vạt muối tiêu
Mà thương cái thuở mỹ miều tóc xanh.
Tuổi đời như gió heo hanh
Vàng phai nắng rụng cuối cành thu sang
Vấp bao nhiêu nỗi đoạn tràng
Ngước lên chị vẫn dịu dàng mắt nai!
CẢM THỨC THÁNG GIÊNG
Em đi như mùa đi
Môi thắm mọng
Má hồng thêm chút nữa
Chiều tôi bạc mắt mây dàn…
Tháng giêng như chậu quất chín vàng
Giấu xuân giữa lòng chua ngọt quả
Vui khắp cùng thiên hạ
Buồn riêng ai
Ngỡ đưa tay là bắt được ngay
Giòn tan tiếng cười tươi trẻ
Tháng giêng gần gũi thế
Mà em xa ngái phương nào?
Nắng mới qua thềm đã bớt xôn xao
Dâm bụt vườn xưa còn đỏ mắt
Giai điệu mùa xuân dìu dặt
Chợt chùng câu giã bạn hoàng hôn!
DƯỚI CHÂN NGỌN ĐÈN
Tình em như một ngọn đèn
Soi đường tôi những đêm đen mịt mùng
Trời cao đất rộng vô cùng
Có em tôi đỡ ngại ngùng bước chân
Cho tôi ánh sáng tôi cần
Ngọn đèn chí nghĩa chí nhân chí tình
Trọn đời rạng đức hy sinh
Vì tôi em đã quên mình hư hao…
Nào tôi đâu có dạ nào
Mà em nổi trận hỏa hào ghen tuông
Trong cơn lửa cháy điên cuồng
Em đâu còn hiểu nỗi buồn trong tôi.
Yêu mà yêu thế thì thôi
Tôi còn cố đấm ăn xôi nỗi gì
Xa nhau đi, xa nhau đi
Lời ma tiếng quỷ thầm thì trên môi !
Thất thần ôm bóng mồ côi
Ngọn đèn em lại ru tôi đến gần
Tôi lại là con thiêu thân
Sẵn sàng chết cháy dưới chân ngọn đèn!
KHÔNG ĐỀ
Viết 1001 bài thơ tình
Nhận diện: Mình chưa có mặt
Quen biết hàng trăm cô gái
Soát mình: Chưa có tình yêu!
Tình yêu cũng giống như thơ
Phiêu phưởng xa gần không bắt được
Chợt sáng ấm trong tay rồi chợt tắt
Như là hư không.
Mãi đến ngày tôi gặp em
Bản thảo xưa vất vào sọt rác
Những vần thơ mộc mạc
Mới bắt đầu giai điệu thương yêu.
Người không dung mạo mỹ miều
Thơ chẳng ngôn từ trau chuốt
Hồn nhiên như thảo mộc
Bốn mùa xanh
Bốn mùa xanh…
Anh Hưng cùng gia đình anh chị Xuân Anh - Thu Hà
Lạy Bạn
Vì thương bạn khổ với mình
Vệ sinh tại chỗ, tắm rinh ra hè
Bốn mùa gió đỡ mưa che
Còn lo cơm áo nặng đè cong lưng.
Gặp khi ta khỏe bạn mừng
Trái trời ta ốm rưng rưng bạn buồn
Đêm nằm chẳng đoái trăng suông
Trời xuân hiu hắt trở luồng heo may.
Chăm mình bạn chẳng ngơi tay
Ngày qua ngày lại tiếp ngày triền miên
Giấu bao mệt mỏi ưu phiền
Bạn cười : Thế giới chẳng nghiêng chút nào !
Đời ta như ngọn dầu hao
Bạn là nhiên liệu rót vào yêu thương
Để từ le lói đêm trường
Ta lần theo ánh thái dương sang ngày.
Bạn ơi, nghĩa trọng ơn dày
Dù không cốt nhục chân tay cũng là
Lạy này lạy mẹ sinh ra
Lạy này lạy bạn cho ta cuộc đời !
Chùm thơ gửi tặng Hương Mai
BIỂN
Biển Vũng Tàu 2011
Giọt đời em tan trong giọt đời anh
Thế là biển! Biển trào dâng lai láng
Nguồn ân ái có bao giờ vơi cạn
Khi trái tim mưa nắng mãi chan hòa
Bởi đem lòng khao khát bến bờ xa
Nên em mới hóa thuyền anh hóa sóng
Lênh đênh mãi trong màng sương ảo vọng
Dễ có ngày ta chẳng nhận ra nhau
Lòng thủy chung như mặt biển biến màu
Em vẫn là em- của- anh ngày cũ
Cánh buồm mơ chập chờn trong giấc ngủ
Ngược dòng trôi ký ức lại dong về
Bạc đầu đuổi theo ảo ảnh đam mê
Nhiều phen nát giữa bạo phong cuồng vũ
Anh vẫn là anh- của- em ngày cũ
Mơ một chiều trăng sóng vỗ mạn thuyền
Như biển đêm ngày chẳng phút nào yên
Những trái tim yêu không ngừng xao động
Chỉ đơn giản hòa tan đôi giọt sống
Có làm nên một vũ trụ muôn màu?
VỌNG
Cánh buồm xa khuất trời mây
Dòng sông quê mãi vơi đầy âm ba
Thời gian ngơ ngác trôi qua
Mắt cô thôn nữ buồn pha tím chiều…
LẠC THÚ
Người ta bảo muốn có niềm vui trong tình yêu
Ta phải biết hy sinh một vài lạc thú khác
Đã bao giờ em bỏ qua một đêm ca nhạc
Từ chối tiệc tùng… để được gần anh?
Vẫn biết em luôn chung thủy chân thành
Nhưng như thế e vẫn là chưa đủ
Một vài phút giây em rời anh để vui chơi bù khú
Là cả triệu năm anh khắc khoải mỏi mòn…
Có nghĩa gì những hẹn biển thề non
Nếu lòng mãi không yên với muôn chiều day dứt
Nỗi trống vắng xô anh nhào đáy vực
Em hồn nhiên như gió nhởn nhơ trời
Em có bao nhiêu thứ lạc thú trên đời
Niềm vui anh không ai ngoài em cả
Có ích kỷ lắm không nếu lòng anh như đất khô mùa hạ
Chỉ muốn uống thật đầy thật đẫy giọt mưa em?
LỖI NHỊP Ô KIỀU
Ngày xưa sông rộng một gang
Sao em không bắc cầu sang bên này
Bây giờ xa vạn tầm tay
Bao nhiêu dải yếm cho tày cách ngăn?
Nước dâng bờ bãi khỏa bằng
Biển lòng sóng dậy tràn lăn nỗi buồn
Trục trặc cho trục trặc luôn
Màng chi ngọn gió cánh chuồn phân vân
Ô kiều lỗi nhịp sông Ngân
Hai đầu thương nhớ mấy lần gặp nhau
Khăn hương mưa nắng phai nhàu
Hào hoa áo cũng bạc màu gió sương
Chết tằm tơ hãy còn vương
Thân dâu nào ngại vô thường úa xanh
Thương chẳng đặng dứt sao đành
Ngàn năm trái đất xoay quanh mặt trời
Bao giờ biển cạn sông vơi
Bắc cầu dải yếm em mời anh sang?
ĐỒNG HOANG TUỔI DẠI
Đàn chim vỗ cánh mặt trời
Bỏ hoang cánh đồng tuổi dại
Hương cỏ vong mùa đi mãi
Cuống tìm cơn gió hụt hơi
Oải vàng trăng lửng lơ rơi
Sương trắng cuộn thương vào nhớ
Lẩn thẩn tìm trong nhịp thở
Chút gì hơi hớm ngày xưa…
Tháng ngày chao võng đu đưa
Con nhện nhả tơ dài vắn?
Nhớ lời anh em hãy nắng
Nhớ lời anh em hãy mưa
Hương cỏ dù thơm hay đắng
Đồng hoang không biết dối lừa!
Đợi lá tương tư tàn lụi
Chờ vong ưu thảo nở hoa
Anh đón em về xứ cỏ
Thanh bình vỗ nhịp hoan ca…
NGỌN CỎ CHẾT XANH
Em về khơi lại bếp hồng
Tay giặt áo với tay bồng con thơ…
Lẻ loi tôi dạm vần thơ
Câu quay quắt nhớ câu ngơ ngẩn buồn
Bay cao bay thấp cánh chuồn
Cõng mưa cõng nắng qua truông qua hồ
Gió cầu hôn chiếc lá khô
Run run cành cũ ngỡ hồ điệp xưa
Hoa tàn hương vẫn day dưa
Nửa vầng trăng khuyết chưa lưa bóng vàng
Ai ơi, tình dẫu bẽ bàng
Lẽ đâu người lại dễ dàng quên nhau?
Như vò như xé nỗi đau
Chiều mây lên mặt nát nhàu tương tư
Đã sang thu thật rồi ư
Mưa từng sợi nhỏ buốt như chích lòng
Em về nuôi bếp lửa hồng
Biết chăng có ngọn cỏ đồng chết xanh!
SAO HÔM SAO MAI
Mắt đêm nào cũng nhấp nháy sao Hôm
Soi tìm bóng sao Mai mà không thấy
Em trốn đâu để tôi cơ khổ vậy
Hai mà một một mà… không gì cả thế này!
Sấp ngửa tìm nhau như thể trời đày
Có phải chúng ta từng lâm trọng tội
Em gọi sáng mờ ơ tôi gọi tối
Thương nhớ vời vời cuối bể đầu non
Trôi trượt theo vòng tươi tắn héo hon
Mặt trời mỗi ngày chết đi sống lại
Em chẳng thả bùa tôi không bỏ ngải
Mà sớm hôm cứ ngơ ngẩn khóc cười
Từ thuở mu mơ hạt bụi hóa người
Ta trong nhau rồi lạc nhau như thể
Sao Hôm sao Mai muôn đời vẫn thế
Mãi xoay ngược vòng hai- một- một- hai
Không mơ quá khứ chẳng màng vị lai
Sống là sống từng sat-na hiện tại
Một trôi qua là mất đi mãi mãi
Bập bênh hoài sao đến được cùng nhau
Người yêu người chung hạnh phúc khổ đau
Chung vũ trụ mà ta không cùng sáng
Đành vậy sao lúc sao Mai mặt rạng
Cũng là lúc sao Hôm tự lui vào lặng lẽ tối hù!
TRĂNG CỔ TÍCH
Như ánh trăng rằm trong sáng soi
Hồn nhiên em dắt tôi vào cổ tích
Nơi có bảy chú lùn tinh nghịch
Vây quanh nàng Bạch Tuyết dịu dàng
Có lẽ nào tôi đã “ăn gian”
Khi nghiễm nhiên vào vai Bạch Mã
Hoàng- tử- cổ- sờn- vai- vá
Vụng về mở khép vòng tay…
Mắc nợ em một cái nhăn mày
Mắc nợ em một lần nheo mắt
Bốn vó trĩu dặm xa dằng dặc
Ngựa thần ơi, có kịp cứu người?
Dưới cái nhìn trăng biếc cỏ tươi
Những dấu chân sương rung cười loáng bạc
Mê đắm tôi trườn qua tuổi tác
Nhiệt cuồng như gió tráng niên
Cầu sao mọi đêm tối ưu phiền
Đều có một rằm trăng tuyệt bích
Để cổ tích không chỉ là cổ tích
Những nàng tiên không chỉ có trên trời!
Nguyễn Ngọc Hưng
Những khúc ca trên cỏ- tập thơ Nguyễn Ngọc Hưng
Thế là người “vịn câu thơ đứng dậy”- Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng đã cho ra mắt tập thơ thứ 10 của anh vào cuối năm 2008. Anh đã phải nằm một chỗ suốt 27 năm qua kể từ khi Tốt nghiệp Thủ khoa ĐHSP Quy Nhơn năm 1983, không có ai để nương tựa, anh sống nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, đặc biệt là anh Xuân Anh- người bạn của anh đã luôn có mặt bên anh lúc ăn uống, tắm rửa, vệ sinh… suốt mấy chục năm qua. Mười tập thơ của anh đã đi khắp mọi miền, đã có được rất nhiều cảm tình từ giới báo chí, bạn thơ, độc giả… nhưng anh vẫn nằm nguyên trên chiếc gường này, chưa biết đến bao giờ nữa…
TNQN kính chúc anh thật nhiều sức khỏe và trân trọng giới thiệu Những khúc ca trên cỏ đến với quý độc giả và bạn bè thân thi hữu.(TNQN)
Hội Văn học nghệ thuật Quảng Ngãi- Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2008
—————————————————————
NGUYỄN NGỌC HƯNG
**********
Sinh ngày: 20.04.1960
Quê quán: Hành Thịnh, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi
Tốt nghiệp ĐHSP Quy Nhơn khóa 2 (1979- 1983)
Bị bạo bệnh từ năm 1983
Hiện đang sống ở Thị trấn Chợ Chùa, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi với bạn bè thời phổ thông trung học
Hội viên Hội VHNT Quảng Ngãi từ năm 1993
ĐÃ IN:
1. Cầm sợi gió trên tay- Thơ thiếu nhi, NXB Đà Nẵng,1993
2. Lời ru trắng- Tập thơ, Sở VHTT & TT Quảng Ngãi,1994
3. Lửa trời nhóm bếp- Thơ thiếu nhi, UB Chăm Sóc & Bảo Vệ Trẻ Em Tỉnh Quảng Ngãi, 1994
4. Còng con tìm mẹ- Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng, 1995
5. Lá non- Tập thơ, NXB Đà Nẵng, 1997
6. Gọi trăng-Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng, 2000
7. Lửa xanh thầm- Tập thơ, NXB, 2002 (NXB Văn học tái bản, 2003)
8. Từ khi có phượng- Tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2005
9. Hương tuổi thơ- Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng- Báo Nhi Đồng, 2007
10. Những khúc ca trên cỏ- Tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2008
11. Bốn mùa cho bé yêu- Thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng. 2010
IN CHUNG:
- Thơ miền Trung thế kỷ XX- NXB Đà Nẵng, 1995
- Thầy giáo và nhà trường- NXB Giáo Dục, 1999
- Thơ lục bát- NXB Văn hóa thông tin, 2000
- Tuyển tập thơ Việt Nam1975- 2000, NXB Hội Nhà Văn, 2001
- 99 bài thơ,Hội VHNT Quảng Ngãi,2003
- Văn học thiếu nhi Việt Nam - tập II, NXB Từ Điển Bách Khoa, 2004
- Thơ Việt Nam thế kỷ XX- Thơ trữ tình, NXB Giáo Dục, 2005
- 6 + 8 = 99 ( Thi tuyển 99 bài thơ lục bát hay thế kỷXX ), NXB Văn hóa Thông tin, 2008
- vv…
GIẢI THƯỞNG:
1. Tặng thưởng Văn học cho thiếu nhi- Hội Nhà Văn Việt Nam , 1994
2. Giải thưởng cuộc thi viết về thiếu nhi dân tộc và miền núi- Báo Thiếu Niên Tiền Phong & NXB Kim Đồng 1994-1995
3. Tặng thưởng cuộc thi thơ lục bát- Báo Giáo Dục & Thời Đại 1997- 1998
4. Giải thưởng cuộc thi thơ quốc tế dành cho người tàn tật “Một trái tim- Một thế giới” năm 2000
5. Tặng thưởng tác phẩm tài hoa- Báo Tài Hoa Trẻ năm 2002
6. Giải đặc biệt cuộc thi thơ cho người tàn tật tỉnh Gia Lai năm 2003
7. Tặng thưởng thơ hay trong 100 số Tạp chí Cửa Việt năm 2003
8. Huy chương “Vì sự nghiệp Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam ”, 2004
9. Giải thưởng thơ Tứ Tuyệt Tuổi Ngọc- NXB Văn Nghệ TP. HCM,
2008
10. Giải B – tập thơ “ Những khúc ca trên cỏ” – Ủy Ban Toàn Quốc Liên Hiệp Các Hội VHNT Việt Nam, năm 2009
11. Giải 4 cuộc thi thơ lục bát “Ngàn năm thương nhớ”, 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét